Thời Tống bên Trung Quốc có một trồng được mấy mẫu ruộng, phía đầu mảnh ruộng có một cái cây to. Một hôm đang cày ruộng đột nhiên có một chạy như tên bắn đến, đâm sầm vào gốc cây to kia, gãy cổ ngay lập tức, chết thẳng cẳng. Anh ta vội bỏ cày ruộng, chạy vội đến nhặt con thỏ lên, vui mừng nói:
– Thật chẳng tốn chút công sức nào lại được món hời lớn, về nhà sẽ được bữa ăn ngon .
Anh ta xách con thỏ vừa đi về vừa đắc ý nghĩ :
– Số mình quá may mắn ! không chừng ngày mai cũng có thỏ chạy đến, mình không thế bỏ qua cơ hội như vậy được.
Hôm sau, anh ta ra ruộng nhưng không cầy ruộng mà chỉ ngồi giữ khư khư cái cây to kia, đợi thỏ chạy đến nữa. Kết quả, đợi cả ngày cũng chẳng có gì, anh ta lại không can tâm, từ đó ngày ngày đều ngồi dưới gốc cây đợi thỏ chạy đến tông vào cây. Anh ta đợi mãi cho cho đến khi cỏ dại trong ruộng mọc cao hơn cả hoa màu mà ngay cả bóng thỏ cũng chẳng thấy đâu.
Thiên hạ thấy vậy, ai cũng chê cười.
Lời Bàn
Thấy mùi, quen mui làm mãi. Ở đời những kẻ ngẫu nhiên gặp may, mà ước ao được gặp may luôn như thế nữa, không biết sự may là tình cờ mới có, thì có khác gì người nước Tống ôm cây đợi thỏ nầy. Anh ôm cây đợi thỏ này lại còn là người cố chấp bất thông, không hiểu thời thế, không thấu tình cảnh, khư khư đười ươi giữ ống, cũng một phường với những hạng chơi đàn gắn chặt phím, khắc mạn thuyền để nhớ chỗ gươm rơi.
Hãy đăng ký thành viên tại đây để có thể bình luận & đóng góp nội dung bạn nhé.