Vào thời xa xưa, trước cái thời khai thiên lập địa, thế giới mà chúng ta đang sống bây giờ không có trời, không có đất, không có hoa cỏ, cũng không có động vật, càng không có con người, chỉ có những thần tiên bay qua bay lại.
Trong những thần tiên đó có ba vị vô cùng lợi hại, thống trị toàn bộ thế giới. Vị cư trú tại phía Nam gọi là Thúc, gọi là “Nam hải chi đế”. Vị cư trú tại phía Bắc gọi là Hốt, gọi là “Bắc hải chi đế”. Vị cư trú ở chính giữa gọi là Hỗn Độn, gọi là “Trung ương chi đế”.
Thúc và Hốt rất giống với con người chúng ta thời nay: mi thanh mục tú, mũi cao miệng rộng, mặt vuông tai to, đúng tiêu chuẩn người đàn ông đẹp. Còn tướng mạo của Hỗn Độn thì không đẹp chút nào: không có mắt, không có mũi, không có tai, không có miệng, chỉ có một cái đầu trọc lóc và tròn trịa như một quả trứng vịt.
Hỗn Độn vô cùng hiếu khách, thường xuyên mời Thúc và Hốt đến nhà mình uống rượu trò chuyện. Thời gian lâu rồi, Thúc và Hốt rất biết ơn Hỗn Độn đã nhiệt tình tiếp đãi, luôn muốn tìm cơ hội để cảm tạ Hỗn Độn.
Một ngày nọ, Thúc và Hốt lại đến nhà Hỗn Độn làm khách.
Thúc nói với Hỗn Độn rằng: “Bọn ta bao lần đến chỗ của ông ăn uống, ông cũng nên cho bọn ta một cơ hội để thể hiện lòng biết ơn”.
Hỗn Độn nói: “Ta tiếp đãi các ông, chỉ là thật lòng xem các ông là bạn, không cần đền đáp”.
Hốt nói: “Nếu ông không đồng ý lời thỉnh cầu này, bọn ta ngủ cũng không yên giấc, ăn cũng không thấy ngon nữa”.
Hỗn Độn không còn cách nào đành phải đồng ý với thỉnh cầu của Thúc và Hốt: “Các ông định cảm ơn ta thế nào?”.
Thúc nói: “Bọn ta đều có bảy lỗ là hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và một cái miệng, có thể nhìn, có thể nghe, có thể ngửi, có thể ăn, duy chỉ có ông là không có. Hãy để bọn ta đục cho ông 7 cái lỗ, như vậy ông cũng có thể giống như bọn ta rồi”.
Hỗn Độn liên tiếp phẩy tay, dùng tâm linh để giao tiếp với Thúc và Hốt nói rằng: “Không được! Không được! Ta nghe nói nếu như ta có bảy lỗ thì thế giới này sẽ gặp phải tai ương, tuyệt đối không thể làm như vậy”.
Hốt cười và nói rằng: “Đó đều là những lời lừa gạt ông, bọn ta cũng có bảy lỗ, cũng đâu thấy thế giới này có thảm họa gì chứ! Khi ông có bảy lỗ rồi ông sẽ biết thế giới này tốt đẹp như thế nào!”.
Tuy Hỗn Độn nói là không bằng lòng để Thúc và Hốt giúp mình đục bảy lỗ, nhưng thật ra ông vô cùng ngưỡng mộ Thúc và Hốt. Mỗi lần Thúc và Hốt nói đến thế giới tuyệt đẹp này, ông cũng muốn được nhìn ngắm, nghe âm thanh và ngửi mùi hương của thế giới này. Cuối cùng Hỗn Độn đã đồng ý với lời đề nghị của Thúc và Hốt.
Ngày thứ nhất và ngày thứ hai, Thúc và Hốt dùng đục và rìu giúp Hỗn Độn đục ra hai con mắt. Hỗn Độn mở mắt ra trong lòng vô cùng vui sướng bởi trước giờ ông chưa từng nhìn thấy thế giới này: “Thế giới này tuyệt đẹp biết bao!”.
Ngày thứ ba và ngày thứ tư, Thúc và Hốt lại dùng đục và rìu giúp Hỗn Độn đục ra hai lỗ mũi. Hỗn Độn hít thở thật sâu, trong lòng lại càng vui sướng thốt lên: “Thế giới này trong lành biết bao!”.
Ngày thứ năm và ngày thứ sáu, Thúc và Hốt vẫn dùng đục và rìu giúp Hỗn Độn đục ra hai lỗ tai. Hỗn Độn im lặng nghe ngóng mỗi một âm thanh vang lên. Quả thực ông chưa bao giờ nghe qua một chút âm thanh nào, trong lòng vui sướng nói rằng: “Thế giới này êm tai biết bao!”.
Thúc vô cùng vui mừng nói với Hỗn Độn: “Ta đâu có nói dối ông, bọn ta đã đục cho ông sáu lỗ rồi, thế giới cũng không xảy ra thảm họa gì cả!”.
Hốt nói với Hỗn Độn: “Đục thêm một cái miệng cho ông nữa là ông sẽ giống bọn ta!”.
Hỗn Độn có chút nôn nao trong lòng: “Mau! Mau đục miệng cho ta, vậy là ta có thể nếm thử mỹ vị ngon nhất trên đời này rồi!”.
Thúc và Hốt nói: “Được! Ngày mai bọn ta sẽ đục cho ông một cái miệng!”.
Hỗn Độn nói: “Ta thật sự hy vọng ngày mai sẽ đến thật nhanh!”.
Đến ngày thứ bảy, Thúc và Hốt mất công cả một ngày dài, cuối cùng cũng sắp đục xong cái miệng cho Hỗn Độn.
Thúc lau mồ hôi trên mặt và nói: “Còn một đập cuối cùng nữa là ông có thể được nếm vị ngon rồi!”.
“Nhanh lên đi!”, Hỗn Độn thúc giục “Ta sắp không đợi được nữa rồi!”.
Thúc dùng sức đập một cái cuối cùng, vốn tưởng rằng Hỗn Độn sắp được giống mình rồi. Nhưng ngay lúc đó chuyện đáng sợ đã xảy ra, cái miệng của Hỗn Độn đột nhiên càng biến càng lớn, nhìn thấy cái gì ăn cái đó, không nghe theo sự điều khiển của Hỗn Độn nữa. Thúc và Hốt còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Hỗn Độn nuốt vào trong bụng. Tiếp theo đó, tất cả thần tiên đều bị Hỗn Độn nuốt vào người hết. Hỗn Độn khóc nức nở nhưng đâu có cách nào chứ? Cuối cùng Hỗn Độn nuốt luôn chính mình, thế giới đúng thật là đã gặp phải thảm họa!
Tại nơi mà Hỗn Độn chết đi chỉ còn lại một thứ to bằng quả trứng gà, nghe nói đó chính là Hỗn Độn.
Hãy đăng ký thành viên tại đây để có thể bình luận & đóng góp nội dung bạn nhé.