Vì mà cuộc sống họ nhà chuột trở nên chật vật, họ hàng nhà chuột giảm hẳn về số lượng. Ngày nào mèo cũng chén thịt khi thì hai, khi thì ba mống chuột. Một bữa họ nhà chuột hội họp đông đủ, bàn việc rất hệ trọng. Chiếu trên ngất ngưởng ông Cống. Chiếu giữa có hai anh Nhắt. Chiếu cuối cổ anh Chù. Chúng bàn tính xem làm cách nào thoát được .
Bàn đi tính lại, không làm sao nghĩ được mẹo gì. Bấy giờ một con chuột con mới lên tiếng:
– Tôi xin nói cách chúng ta làm thế nào để thoát được mèo. Sở dĩ chúng ta bị chết là bởi vì chúng ta không biết khi nào mèo đến tìm chúng ta. Phải đeo nhạc lên cổ mèo cho phát lên thành tiếng. Khi ấy thì bất cứ lúc nào mèo tới gần chúng ta, chúng ta đều sẽ nghe rõ, thế là chúng ta chuồn kịp thời.
– Được như vậy tốt đấy – chuột già nói – nhưng phải có ai đeo được nhạc lên cổ mèo.
Người đầu tiên được cả họ chuột đồng thanh nhất trí giới thiệu là ông Công. Ông là người chức trọng quyền cao, danh giá nhất trong làng chuột. Nhưng ông vểnh râu khước từ cho đó là “việc làm tầm thường” không xứng với danh hiệu cao quý của mình.
Anh Nhắt được cử đi. Anh nhanh nhẹn được cả làng chuột tín nhiệm. Anh bảo là giữa làng chuột thì anh vẫn là người có vai vế “ờ chiếu trên”. Việc tẹp nhẹp ấy dành cho bọn “đàn em”…
Cuối cùng, Chù được vinh dự nhận công việc vinh quang “đeo nhạc cho Mèo”
Chù thấp cổ bé họng, chối không được, phải cõng cái nhạc ra đi. Gặp Mèo, Chù đánh bạo đến gần. Mèo liền nhe nanh giương vuốt, gầm gừ. Chù cắm đầu tháo chạy, vứt cái nhạc lại, không biết cái nhạc bon đi đâu! Cả họ chuột vừa thây Chù chạy về, vô cùng sợ hãi “bỏ chạy tán loạn”.
Hãy đăng ký thành viên tại đây để có thể bình luận & đóng góp nội dung bạn nhé.