Ba anh gặp nhau ở giữa đường lấy làm mừng rỡ, tay nắm mặt mừng, rồi nói nhau: “Mang tiếng là người học trò, mà mình không làm nên thơ phú, tủi người đời không phục. Vậy sẵn đây ba anh em mình nên hợp sức làm thơ”.
Cả ba đều vui mừng đắc ý. Anh thứ nhất nhìn quanh quất thấy một cái hang, có một con cóc từ trong hang nhảy ra, tức thì anh làm nên câu thơ:
– Con cóc trong hang, con cóc nhảy ra.
Anh thứ hai làm tiếp câu thứ nhì:
– Con cóc nhảy ra, con cóc ngồi đó.
Anh thứ ba cũng trổ tài nhả ngọc phun châu:
– Con cóc ngồi đó, con cóc nhảy đi.
Làm xong mỗi anh một câu thơ như vậy rồi, cả ba anh đọc đi đọc lại và lấy làm ưng ý lắm. Một anh bỗng giật mình nói:
– Hễ học hành giỏi thì sao cũng phải chết, mình tài như vầy thì trời chắc không để yên.
Nói rồi cả ba sai thằng tiểu đồng đi mua ba cỗ quan tài để dành sẵn đó. Thằng tiểu đồng lơn tơn tới một cái quán ghé vào uống nước. Một anh kia thấy vậy hỏi thăm. Nó khoe rằng ba ông thầy của nó thông minh tài giỏi hơn người, chỉ trong chốc lát làm xong bài thơ. Làm rồi sợ trời quở nên sai nó mua hòm sẵn chờ chết đem chôn. Anh kia bèn hỏi bài thơ thế nào, thằng tiểu đồng đọc một mạch xong ba câu thơ con cóc.
Anh kia vùng cười nghiêng ngửa, cười sằng sặc đỏ cả mặt tía cả tai, rồi nói với thằng tiểu đồng:
– Mầy có đi mua hòm nhớ mua dùm tao một cái.
Thằng tiểu đồng hỏi mua làm chi vậy, anh kia mới nói:
– Tao cũng phải mua hòm để sẵn đó, nếu có cười lỡ đứt ruột thì có sẵn mà chôn.
!!!
Hãy đăng ký thành viên tại đây để có thể bình luận & đóng góp nội dung bạn nhé.