Ngày xưa có anh học trò nghèo. Ban ngày anh phải đi làm mướn để có tiền đi học. Anh sống cực khổ tới năm 30 tuổi mà vẫn nghèo xác nghèo xơ.
Một hôm, anh nghĩ: Ta nghe đồn ngoài biển Đông có hòn đảo thường ngự xuống nghỉ ngơi. Ta phải tới đó gặp Ngài để khiếu nại mới được vì Ngài để ta nghèo lâu quá rồi.
Ngày hôm sau, anh khăn gói lên đường. Cuộc hành trình thật là vất vả gian lao. Chẳng bao lâu lương thực mang theo đã cạn hết, anh phải ghé vào một nhà bên đường xin ăn. Chủ nhà này là một người giầu có. Ông tử tế, cho đầy tớ dọn cơm mời anh ăn. Nghe anh nói đi gặp Ngọc Hoàng, người chủ nhà cho anh một số tiền đi đường và dặn:
1. Nhân tiện nhờ cậu hỏi giúp Ngọc Hoàng cho tôi một việc. Suốt đời tôi không làm điều gì sai quấy. Vậy tại sao vợ chồng tôi chỉ có một đứa con gái mà nó lại bị câm ngay từ lúc mới sanh.
Anh nhận lời rồi lên đường tiếp tục cuộc hành trình. Chẳng mấy chốc, số tiền tiêu hết, anh lại phải ghé vào một nhà xin giúp đỡ. Người chủ cũng dọn cơm cho anh ăn. Biết được mục đích chuyến đi của anh, ông ân cần lấy gạo tặng anh và nói:
2. Nếu gặp Ngọc Hoàng, nhờ cậu hỏi hộ tôi một việc. Tôi có trồng một cây cam trước nhà. Cành lá thì um tùm xanh tươi, mà tại sao cam không bao giờ có quả.
Anh nhận lời rồi ra đi. Anh đi mãi mới tới được bờ biển. Nhìn ra ngoài đại dương bao la, không thấy bóng một con tàu, anh cảm thấy chán nản. Bỗng chốc một con rùa to lớn từ dưới nước ngoi lên. Rùa nói với anh:
– Trèo lên lưng tôi đi! Tôi sẽ đưa cậu ra tận đảo gặp .
3. Nhân tiện cậu làm ơn hỏi Ngọc Hoàng dùm tôi tại sao tôi ở đây đã một ngàn năm mà vẫn còn sống kiếp rùa không thay đổi đi.
Đợi cho người học trò bước xuống, rùa phăng phăng rẽ sóng bơi đi. Chẳng bao lâu hòn đảo đã hiện ra trước mặt.
Anh từ giã rùa rồi bước chân lên đảo. Gặp dẫy núi chắn ngang trước mặt, anh cố trèo lên tới đỉnh rồi ngồi xuống một gốc cây chờ đợi.
Hãy đăng ký thành viên tại đây để có thể bình luận & đóng góp nội dung bạn nhé.