Nicô và lão ăn mày

Ngày xưa ở chùa Phước thọ miền đất Bắc, có một nicô tên Tuệ Không, người đẹp đẽ lạ lùng, cô có tài làm thơ, vẽ và viết chữ. Tính cô dè dặt, không để cho thơ, chữ vô có lọt tay người ngoài. Tài danh đồn xa, nhiều người đến xin cô cho thơ, cho chữ viết, cô phải nhận lời cho không.

Một hôm ni cô đi ra ngoài chùa, gặp ông lão ăn mày, cô hẹn mai đến chùa sẽ bố thí cho. Hôm sau, người ăn mày tới, cô không cho gạo cho tiền, chỉ cho vài tờ giấy có nét chữ của cô. Người ăn mày ngần ngại không muốn nhận, nhưng cô  khuyên đem đến bán cho nhà giầu lấy tiền mua gạo, hết rồi đến cô cho giấy nữa.

Lão ăn mày đem đi bán, người giầu có mua với giá rất đắt, họ thích nét chữ của ni cô, chẳng bao lâu, ông ta trở nên dư ăn dư mặc. Không biết làm cách nào trả ơn ni cô, ông ta làm một cái lều trước cổng chùa để trông coi nhà chùa.

Có kẻ cường hào trong vùng muốn chọc ghẹo ni cô, mấy lần đều bị nàng nghiêm khắc từ chối, nên hắn đâm ra thù oán, hắn thuê một bọn côn đồ thừa cơ làm nhục cô cho bõ ghét.

Một hôm ni cô đi chơi núi cách chùa hơi xa, lũ côn đồ theo sát, vây chung quanh chọc ghẹo thô tục. Một mình trong nơi vắng, ni cô chỉ biết xin bọn côn đồ tha mạng kẻ tu hành, nhưng chúng nhất quyết ra tay, đứa thì nắm tay, đứa giữ chân, đứa tính cưỡng hiếp. Giữa lúc đó lão ăn mày bỗng đâu tiến đến giải vây cho ni cô, và đưa cô về chùa bình an vô sự.

Người đời cho rằng ni cô là Quan âm tái thế, còn lão ăn mày là hộ pháp tiền thân.

(Làm phúc cho kẻ nghèo khó bao giờ cũng được thưởng công đời này hoạc đời sau)


Hãy đăng ký thành viên tại đây để có thể bình luận & đóng góp nội dung bạn nhé.

Leave a Comment